Chắc không còn hình ảnh nào đúng hơn để nói về một chuyện tình buổi hoàng hôn bằng ba từ: thuyền, biển và bến. lúc mà các bên đều đủ trưởng thành để nhận biết một tình cảm chân thành. lúc mà các bên đều nhận thức được những đam mê hay cảm xúc mất kiểm soát.
Em là biển cả bao la với từng cơn sóng dạt dào như vỗ về êm ái, thỉnh thoảng dậy ba đào như muốn nuốt chửng những dối gian xảo trá.
Mỗi ngày qua trên mặt biển mênh mông là bao tàu chiến tung hoành ngang dọc, là vô số tàu buôn hối hả đi về, ở xa xa là những du thuyền thơ mộng.
Mãi tận gần bờ là đơn độc chiếc thuyền câu nhỏ bé, hướng đôi mắt thương yêu nhìn về phía chân trời xa thẳm, như còn bịn rịn chút luyến lưu với bến cũ , như không nở bỏ lại bến cô đơn đã một thời gắn bó, như ngần ngại trước giông bão chực chờ. biển vẩn bao dung chờ đợi, vẫn yêu thương trìu mến,vẫn vỗ về an ủi bằng những gợn sóng lăn tăn đập nhè nhẹ vào mạn thuyền. như muốn nói " thuyền câu ơi, hãy mạnh dạn tiến về với biển dù là nhỏ bé nhưng biển cũng yêu thuyền, nếu không có thuyền biển sẽ cô đơn lắm.
Nhưng dù thuyền không dám phiêu lưu với sóng cả thét gào, dù thuyền chỉ neo nơi bến đậu, chỉ quay thuyền hướng về phía biển là biển vui rồi, vì dù đi hay ở thì biển cũng luôn nâng đỡ vỗ về, và biển luôn thủy chung chờ đợi đưa thuyền lênh đênh phiêu lãng. Dù ở hay đi thuyền luôn bên cạnh biển...
...đã biết bao lần anh nói với em
tình yêu chúng mình chưa có tiền lệ
anh thích phiêu lưu em buồn lãng mạn
tình không hò hẹn, tình quá mong manh.
Sóng bạc đầu như xua đuổi phải không?
đến ngàn năm biển vẫn xanh huyền bí
có phải đâu biển không còn giông tố
đã bạc đầu nhưng sóng vẩn thủy chung.
Anh với em giữa nghìn trùng biển rộng
gió thì thầm nhưng rõ tiếng yêu thương
dẫu không phải lần đầu anh thương nhớ
mãi một lòng chung thủy với biển thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét