Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

NÓI VỚI EM

Nước ròng bỏ bến bơ vơ
Thuyền đâu xa lắc xa lơ hởi thuyền
Sao tôi ngu ngốc vô duyên
Bây giờ hối tiếc triền miên một mình

Dẩu cho yêu mến chân tình
Lở lầm một phút để mình bơ vơ
Hỏi rằng sao quá ngu ngơ
Mãi vui nên đã hững hờ tơ duyên

Trọn đời ôm nổi niềm riêng
Thương người mỗi bước truân chuyên một mình
Rồi trong u uẩn chân tình
Chợt buồn chỉ thấy chính mình chơi vơi

Mất người mới biết lệ rơi
Thuyền đi xa lối biển khơi bàng hoàng
Trở lui thì quá muộn màng
Bởi vì duyên kiếp dở dang cả rồi

Chỉ còn tự trách tôi thôi
Tham lam cho lắm vở đôi ân tình
Mất rồi tôi mới biết mình
Không người thương nhớ hành trình lẻ loi.


@ dỗi hờn


Từ đây cho đến ngàn sau
Đố ai biết được còn bao nổi buồn
Những khi tức giận luôn luôn
Em hay cúp máy không buồn nhắn tin

Anh ôm thương nhớ một mình
Tay cầm điện thoại tưởng hình bóng em
Lâu lâu lại mở ra xem
Trong phần tin đến có em nhắn vào

Run tay anh bấm mau mau
Tin nhanh như tiếng thì thào nỉ non
Tình anh như sắc như son
Bao nhiêu cách trở vẩn tròn nhớ thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét